Thơ từ ca phú văn xuôi nhạc kịch hay nhiều khi chỉ là một câu nói bâng quơ.
Của bất kỳ ai, hoặc của chính mình.
Cảm thấy giữa muôn vạn ngôn từ trôi qua từng ngày, sót lại dưới đáy, là những điều có nghĩa.
Và quăng vào đây.
Bình Yên.
Thơ từ ca phú văn xuôi nhạc kịch hay nhiều khi chỉ là một câu nói bâng quơ.
Của bất kỳ ai, hoặc của chính mình.
Cảm thấy giữa muôn vạn ngôn từ trôi qua từng ngày, sót lại dưới đáy, là những điều có nghĩa.
Và quăng vào đây.
Bình Yên.
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Như trời nhớ đất (rất xa xôi)
Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
Thư nhớ hồi âm – Lệ nhớ môi
/Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi/
Du Tử Lê.
Bên kia thời gian là những chiếc cối xay hoài bão, bên này thời gian là những chiếc máy bay giấy.
04.12.2009
Bình Yên.
Chợ buồn.
Chợ buồn đem bán những vui
Đã mua được cái ngậm ngùi chưa em.
Chợ buồn bán nhớ cho quên
Bán mưa cho nắng, bán đêm cho ngày.
Chợ buồn bán tỉnh cho say
Bán thương suốt một đời này cho yêu.
Tôi giờ xa cách bao nhiêu
Đem thơ đổi lấy những chiều tương tư.
Đồng Đức Bốn.
Người mộc mạc trái tim cũ kỹ
Vói hai tay bắt lộn vòm trời
Chiều qua mang một cõi đời
Đi về lẽo đẽo giữa đời đi qua.
/Từ giã/
Bùi Giáng.
Đồng dao cho người lớn.
Có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi
Có con người sống mà như qua đời.
Có câu trả lời biến thành câu hỏi
Có kẻ ngoại tình ngỡ là tiệc cưới.
Có cha có mẹ có trẻ mồ côi
Có ông trăng tròn nào phải mâm xôi.
Có cả đất trời mà không nhà ở
Có vui nho nhỏ có buồn mênh mông.
Mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ
Mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió.
Có thương có nhớ có khóc có cười
Có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi.
Nguyễn Trọng Tạo.
On crois pouvoir oublier avec le temps. On n’oublie jamais rien, on vit avec…
Inconnu.
Con sông dùng dằng con sông không chảy
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu
/Tạm biệt Huế/
Thu Bồn.
Hồi nhỏ mẹ cho coi bản chép tay Thu Bồn tặng mẹ, thay vì “Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt” thì trong bản chép tay thay chữ “em” bằng “Châu”. :)) Thiệt tình mấy ông nhà thơ, đểu ko thua gì Donjuan, ko biết ngoài “Châu” thì còn thay bằng gì khác nữa. :))
Tôi vẫn tin, nếu có ai đó tổn thương trái tim mình, thì sẽ có ai khác khoả lấp đi những vết thương đó. Chỉ bởi cuộc đời này quá đỗi to lớn và bao dung… :)
01.06.2010
Bình Yên.
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
.
Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên bờ nước có bóng ta bên người
.
Hỏi rằng: người ở quê đâu?
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà
…
/Chào Nguyên Xuân/
Bùi Giáng.
Anh đừng lo
nếu chẳng ngủ yên
cánh buồm em cũng chỉ thức dậy trong lặng im.
/Bình yên/
Đường Hải Yến.
Này nhà khảo cổ học, đừng nhọc công buộc những vụn gạch trong lòng đất phải ồn ào chứng minh giá trị của nó trong khi sứ mệnh của nó là: lặng im và tan rã.
/Lặng im/
Nguyễn Vĩnh Nguyên.
Vì những anh hùng đã ngã xuống dưới tay quân thù, chúng ta lấy tên họ để đặt tên đường. vì những vùng đất đã mất vào tay quân thù, chúng ta lấy những địa danh ấy để đặt tên đường. vì một đất nước đang đứng trước cơn nguy biến, chúng ta hãy nhớ tên nước để mai sau còn đặt tên đường.
/Cơn mưa lửa và người mọc cánh/
Nguyễn Vĩnh Nguyên.
…bởi cuộc sống có quá nhiều những cái buông tay, mà tình yêu thì ko bao giờ đủ… :)
11.12.2011
Bình Yên.
chao đảo quá như chưa từng biết khổ!
em ở đâu? buổi sáng ngọc, vô cùng.
chân trời gió. bình minh mù. nắng cũ.
tôi trở về trên những dặm gai đâm…
/Tôi trở về trên những dặm gai đâm/
Du Tử Lê.
Sau những phố xá chập chùng tới những ngã ba nghìn phương. Sau những ngã ba viễn phương tới những tàng cây lục lục. Sau những tàng cây trùng trùng tới những cánh rừng điệp điệp. Sau những cánh rừng hát suối tới những sa mạc cát thức. Sau những sa mạc cát bay tới những con đường dặm hồng. Sau những dặm biếc dặm hồng tới những bờ bãi mù sương. Sau những bãi bờ trăng soi tới chín cửa biển thần phù. Sau chín cửa biển thần phù tới năm đại dương sóng đập. Sau năm đại dương vô bờ tới đường chân trời vô tận.
Sau đường chân trời là không.
Cõi không. Không còn gì nữa hết…
Mai Thảo.
Mẹ ơi.
Bây giờ con chẳng có gì
Cúi đầu lạy mẹ con đi về trời
Chỉ xin mẹ một tiếng cười
Và câu hát thuở mẹ ngồi ru con
Chỉ mong trái đất vẫn tròn
Biết đâu mẹ lại gặp con có ngày
Cõi người nhiều nỗi đắng cay
Cho nên Phật vẫn ngàn tay kêu cầu
Cõi người còn lắm bể dâu
Con lấy lục bát bắc cầu đi qua
Tin rằng sông lắm phù sa
Cho nên đời vẫn nở hoa bốn mùa
Bây giờ trời đổ cơn mưa
Xa xa đã tiếng chuông chùa gọi con.
Đồng Đức Bốn.
Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa…!
Nguyễn Trọng Tạo.
Xin anh đừng về trong cơn mơ
Mắt em ướt suốt cả thời con gái
Khi anh đi em thành loài hoa dại
Nở kiệt cùng trong góc một phòng đơn.
/Khi anh đi/
Bình Nguyên Trang.
Người ở bên trời ta ở đây
Chờ mong phương nọ ngóng phương này
Tương tư đôi chốn tình ngàn dặm
Vạn lý sầu lên núi tiếp mây
/Vạn lý tình/
Huy Cận.
Nơi em ở là phía ngày nắng tắt
Nỗi buồn nhiều như gió
Em ước được thả lên trời như bóng bay…
…Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi
/Từ phía ngày nắng tắt/
Vi Thuỳ Linh.
Chia.
Chia cho em một đời tôi
Một cay đắng
Một niềm vui
Một buồn
Tôi còn cái xác không hồn
Cái chai không rượu tôi còn vỏ chai
Chia cho em một đời say
Một cây si
Với
Một cây bồ đề
Tôi còn đâu nữa đam mê
Trời chang chang nắng tôi về
Héo khô
Chia cho em một đời thơ
Một lênh đênh
Một dại khờ
Một tôi
Chỉ còn cỏ mọc bên trời
Một bông hoa nhỏ lặng rơi
Mưa dầm.
Nguyễn Trọng Tạo.
Bên cửa sổ bên kia đồi sao mọc
Một lần đi là vĩnh viễn con tàu
Đi để nhớ những chiều pha tóc trắng
Mắt lưng chừng trông giọt máu phiêu lưu.
/Cánh chim trời/
Tuệ Sỹ.
Lên xe tiễn em đi
Chưa bao giờ buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly…
/Chưa bao giờ buồn thế/
Cung Trầm Tưởng.
Tự khúc.
Mùa xuân có gì?
– Có hoa vàng ngoài kia mấy độ
Có trong ta một chiều cả gió.
Kỷ niệm có gì?
– Có sợi tơ mỏng mảnh lên trời
Có mắt em nhòa lệ thảnh thơi
Tình yêu có gì?
– Có hai người ở bên cửa sổ
Một người đứng yên một người đổi chỗ
Thời gian có gì?
– Bên này bức tường đôi mắt nhăn nheo
Bên kia bức tường dây trường xuân leo…
Nguyễn Nhật Ánh.
Có một chú dế mèn,
Lang thang đi.
Đêm nay.
Đồng cỏ hát mênh mang
Có một chú dế mèn,
Lang thang.
Đi tìm một vì sao không tên,
Đã vô tình đánh mất
Đi tìm một điều không có thật.
Giữa ngàn vạn điều vô nghĩa ở trên đời.
07/01/2013
© Tạp chí Aptechite .
Em ở đó bờ sông còn ẩm cát
con sóng tình vỗ mãi một âm quên
/67 khúc thêm cho Huyền Châu/
Du Tử Lê.
núi đôi lúc gọi tôi về, nín lặng
những ngọn gai đâu nhớ nổi da người
tình yêu khắc lên xương nghìn dấu hỏi:
ai đi rồi còn giữ lại con ngươi ?
/Ai đi rồi còn gửi lại con ngươi/
Du Tử Lê.
bạn cũ. Tôi đây. Vô lượng kiếp
tứ đại giai không. Chỉ giữ tình
hãy trì mật-chú kinh chung thủy
để thấy trong nhau có niết bàn
/Bạn cũ trong nhau có niết bàn/
Du Tử Lê.
Làm sao anh biết được
Điều ta tìm ẩn hiện nơi đâu
Mỗi con người một vật thể cô đơn
Nhìn rõ nhau qua cửa kính trống trơn
Nhưng không thể nghe nhau không thể nói
/Mưa dữ dội trên đường phố trên mái nhà/
Lưu Quang Vũ.
Đã đi qua thời say đắm, mong chờ
vẫn còn đó một màu hoa gay gắt
cái màu hoa cô độc
nở âm thầm trong buốt giá heo may
/Hoa vàng ở lại/
Lưu Quang Vũ.
Muốn lên tàu đi đâu thật xa
nhưng nhà ga đã sụp
ngã tư mưa nhớ em
vừa thương vừa trách giận
Sao chân em giẫm đạp
lên những gì tôi yêu ?
/Ngã tư tháng Chạp/
Lưu Quang Vũ.
Những ngày chưa có em
anh như suối lang thang trong núi
chưa từng biết trung du chưa có bến có thuyền.
Những ngày chưa có em
anh như một toa tàu bỏ vắng
rất nhiều gió thổi qua cửa lạnh
nhưng thiếu lửa thiếu tiếng còi không biết lối về ga
/Những ngày chưa có em/
Lưu Quang Vũ.
anh có nhớ một người đùa bỡn
với cái mặt nạ cười
rồi không sao cởi được
đau đớn mệt nhoài kiệt sức
tuyệt vọng ôm vai, cái mặt vẫn cười ?
anh có trông con ốc
suốt đời mang cái vỏ của mình
nhưng cất đi gánh nặng trên lưng
nó cũng không sống nữa ?
em như con chim say nắng gió
luôn làm bị thương chính đôi cánh của mình.
/Những chiếc lá rơi/
Lưu Quang Vũ.
Những điều hôm qua tưởng tuyệt vời tốt đẹp
đến nay thành không đủ nữa rồi
Những người tốt tự bằng lòng với hôm nay
mai sẽ là kẻ xấu.
/Viết lại một bài thơ Hà Nội/
Lưu Quang Vũ.
cuộc sống chia rẽ chúng ta
chỉ cái chết là nối gần nhau lai
/Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (I)/
Lưu Quang Vũ.
Ngậm ngùi.
Nắng chia nửa bãi, chiều rồi…
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu.
Sợi buồn con nhện giăng mau,
Em ơi! Hãy ngủ, anh hầu quạt đây.
Lòng anh mở với quạt này,
Trăm con chim mộng về bay đầu giường.
Ngủ đi em, mộng bình thường!
Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ…
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ…
– Hồn em đã chín mấy mùa thương đau ?
Tay anh em hãy tựa đầu,
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi…
Huy Cận.
Tràng Giang,
Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài.
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
Con thuyền xuôi mái nước song song
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành khô lạc mấy dòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng;
Mênh mông không một chuyến đò ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân mật,
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.
Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
Huy Cận.
Mây vẩn từng không, chim bay đi
Khí trời u uất hận chia ly
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì.
/Đây mùa thu tới/
Xuân Diệu.
Những giờ ta xa nhau
là tình thêm níu lại
mười ngón dài vụng dại
cầm mảnh ngày rơi mau
/Vàng đoá hoa dương/
Phạm Thiên Thư.
Cõi người có bao nhiêu
mà tình sầu vô lượng
còn chi trong giả tưởng
hay một vết chim bay.
/Vết chim bay/
Phạm Thiên Thư.
Sẽ đến ngày tóc mình ngả vào thu
hoa bèo tím chẳng mong manh như trước
chim nhạn sẽ bay về thưa thớt
cay đắng phai dần thành những bâng khuâng.
/Bây giờ mùa thu/
Vũ Đình Minh.
My words fly up, my thoughts remain below: words without thoughts never to heaven go.
/Hamlet/
Shakespeare.
If music be the food of love, play on,
Give me excess of it; that surfeiting,
The appetite may sicken, and so die.
/Twelfth night/
Shakespeare..
All the world’s a stage,
And all the men and women merely players;
They have their exits and their entrances,
And one man in his time plays many parts,
His acts being seven ages.
/As you like it/
Shakespeare.
Điệu nhạc gầy níu nhau tuyệt vọng
Sao tuổi trẻ quá buồn
như con mắt giận dữ
Sao tuổi trẻ quá buồn
như bàn ghế không bầy
.
Thôi em hãy đứng dậy
người bán hàng đã ngủ sau quầy
anh đưa em đi trốn
những dày vò ngày mai
/Dạ khúc/
Thanh Tâm Tuyền.
bài thơ Tố Hữu mà tôi thích nhất :
Xin tạm biệt đời yêu quý nhất
Còn mấy vần thơ một nắm tro
Thơ gửi bạn đường, tro gửi đất
Sống là cho và chết cũng là cho.
To see a World in a Grain of Sand
And a Heaven in a Wild Flower,
Hold Infinity in the palm of your hand
And Eternity in an hour.
WILLIAM BLAKE
(1757-1827)
Anh đã để em ra đi vô cớ
Đến một ngày không thể hiểu vì đâu
Em hút bóng dừa xanh vai khép gió
Không bao giờ quay lại mối tình đầu
Anh đã để ngôi sao bay khỏi cát
Biển xanh êm mãi chớp sáng vòm trời
Điều có thể đã biến thành không thể
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi.
/Vô đề/
Nguyễn Trọng Tạo.